Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Anh à, hôm nay em khóc nhé!

Liệu câu xin lỗi của em có cứu vãn được tình cảm của chúng ta không? Cho dù em không hoàn toàn sai nhưng em vẫn xin lỗi anh, khi yêu rồi em sẽ không coi trọng lòng tự trọng của mình nữa em sẽ đánh đổi nó để giành lại người đàn ông của đời em.


Anh à, hôm nay em khóc nhé!

Hơn 1 năm mình quen và yêu nhau rồi anh nhỉ? Em nhớ cái ngày vừa quen nhau lúc nào anh cũng làm em cười ngoác miệng, em suốt ngày ti toe chọc anh xong lại được nũng nịu bên anh, em thích được nghe anh nói chuyện, e thích được nghe anh hát, cái giọng sao mà nhẹ nhàng mà ấm áp thế.

Em nhớ cái hôm đầu tiên chúng ta hẹn gặp nhau ở quán cafe, em cố tình ăn mặc lôi thôi, chân thì đi đôi dép của mẹ thế mà anh nhìn em rồi bảo: nhìn em xinh hơn trong ảnh đấy. Không biết anh khen thật hay khen đểu mà làm e ngại chả dám nhìn anh chỉ gãi đầu rồi nhìn qua ô cửa ngó người đi lại dưới lòng đường. Cái hôm đấy về em kể lại cho con bạn dở hơi nghe mà nó cười ầm lên vì hình ảnh của em với đôi dép của mẹ, dù nó cười em nhưng nó vẫn cho em lời động viên: nếu lần sau anh í vẫn hẹn mày đi chơi thì chứng tỏ a í vẫn có cảm tình với mày, và không coi trọng vẻ bề ngoài của mày. Và lần sau gặp anh ấy thì makeup và điệu đà 1 tí đi.

Cứ như thế anh vẫn hẹn em đi chơi và đưa em đi gặp bạn bè của anh. Mỗi lần gặp người lạ em chỉ muốn nép mình vào đằng sau anh vì em sợ, em ngại. Mỗi lần về là anh lại nhắc em phải nói chuyện nhiều hơn, em ít nói quá, em cũng chỉ cười và bảo tại em chưa quen.
Chúng ta đưa đón nhau lượn lờ đường phố, nói chuỵên và kể cho nhau nghe những câu chuyện về thời kì trước khi chúng ta gặp nhau. Cho đến 1 hôm anh dừng lại cái cầu rẽ vào nhà em, may còn buổi tối không em chẳng biết chui vào đâu vì e ngại (có người “cưỡng hôn” em). Thi thoảng đi qua cây cầu ấy anh vẫn trêu em đó là cây cầu tình yêu.

Quãng thời gian đấy em thấy vui lắm anh à, chưa thật sự yêu nhưng có anh hợp với gu của em, chém gió, làm thơ các kiểu làm em ngẩn ngơ với vần thơ của anh suốt ngày. Cứ như thế em yêu anh lúc nào không biết nữa.

Em nhớ valentine năm ngoái, lần đầu tiên em được tặng quà và nhận quà vào lễ tình yêu, bối rối ngại ngùng nhưng em hạnh phúc lắm anh ạ. Tối hôm í e nằm và ngắm món quà của anh, con gấu hình cảnh sát (nhìn sao nó giống anh thế chứ, hay tại em đang yêu nên tưởng tượng vậy anh nhỉ) với hộp chocolate đơn giản thôi nhưng e thích, em còn chụp ảnh quà của anh gửi cho lũ bạn mà bọn nó gato em lắm đấy.

Em tưởng chừng không có ai hạnh phúc bằng em vì có người yêu tâm lí, nhẹ nhàng. Có lúc em còn bảo anh: mình cứ như thế này thì chắc không bao giờ cãi nhau và chia tay đâu anh nhỉ? Nhưng cuộc sống không lường trước được điều gì và hôm nay anh và em không còn thuộc về nhau.


Anh à! Anh biết không? Em thích được anh mắng yêu, được anh vỗ về, đôi khi đi đâu ngồi sau xe anh lại kéo em ngồi sát vào anh bắt em vòng tay ôm anh từ phía sau, em ương bướng không chịu anh mắng bảo: ngồi sát vào và ôm anh đi không rơi lúc nào anh không biết đâu đấy. Cái cảm giác ôm người yêu thích thật anh nhỉ, nhưng cái tính bướng thi thoảng em lại ngồi dịch ra đút tay vào túi áo của mình không thèm ôm anh nữa. Em chưa bao giờ chủ động ôm anh hay kiễng chân lên hôn nhẹ bờ môi anh, em chưa bao giờ không thôi cựa quậy trong vòng tay của anh.

Đến hôm nay chúng ta chia tay, chính em là người đề nghị chia tay nhưng thật sự em không thể quên được anh – người em yêu à. Toàn những lý do vớ vẩn mà em nêu ra làm anh mệt mỏi, làm anh khó chịu, nào là áp lực công việc nào là áp lực do em gây ra cho anh và anh đã đồng ý chia tay. Em tưởng sẽ quên được anh, em cố gắng nói chuyện thân thiết với những người đàn ông khác để quên anh nhưng vô ích anh à. Cho dù họ đẹp trai, ga lăng, nói chuyện yêu thương tình cảm nhưng em chủ thấy sến súa.

Em nhớ anh, em không quên được anh em gọi điện nhắn tin yêu cầu anh là người yêu mới của em. Anh cho em 1 tràng tơi bời vì cái tội hay nghĩ linh tinh, tự quyết. Em cứ tưởng xong trận đấy chúng ta lại yêu nhau như ngày đầu nhưng thực sự cũng do em. Cái ngày bà anh mất em không an ủi, chia buồn cùng anh mà còn đi sinh sự với anh, cuối cùng anh cho em 1 câu xanh rờn: “Em đừng gặp anh nữa”. Em sụp đổ rồi anh à, em không thể chấp nhận được, em không biết bao lâu để quên được anh đây? Chàng trai người mà đã từng yêu em à.

Liệu câu xin lỗi của em có cứu vãn được tình cảm của chúng ta không? Cho dù em không hoàn toàn sai nhưng em vẫn xin lỗi anh, khi yêu rồi em sẽ không coi trọng lòng tự trọng của mình nữa em sẽ đánh đổi nó để giành lại người đàn ông của đời em.

Anh à, hôm nay em khóc nhé! Ngày mai nắng lên em sẽ vẫn đi tìm anh và muốn được 1 lần nữa khóc trong vòng tay của anh. Em không muốn mình lại đâm đầu vào những cuốn tiểu thuyết dày cộm như cái hồi anh chưa từng bước vào cuộc đời em đâu, em không muốn lại thức khuya nữa đâu. Đừng vội nắm bàn tay khác anh nhé. Hãy cố đợi em, em sẽ đi tìm anh như cái ngày anh tìm em. Để 1 lần em được ôm anh và nói câu: “Em yêu anh!” và được nghe anh nói: Ngoan đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi.

Bao giờ lòng mới bình yên?


Đã qua hai tháng rồi, từ ngày anh cất bước rời xa em.
Khi yêu nồng cháy bao nhiêu, khi quay lưng lại hững hờ lạnh nhạt bấy nhiêu.
Em thật ko hiểu, con người ta có thể dễ dàng yêu và dễ dàng quên đến như vậy hay sao.
Hai tháng trôi qua, nỗi nhớ trong em chưa hề nguôi ngoai, nước mắt em vẫn rơi khi nhớ về kỷ niệm của đôi mình.

Thật nhiều, thật đẹp,  nhưng.... càng nhiều, càng đẹp thì lại càng đau anh à.
Ngày ngày lặng lẽ vào face của anh, nhìn anh vui vẻ mà lòng em quặn thắt.
Ai bảo: chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng sẽ mỉm cười.
Em... em ko bao dung, ko đủ rộng lượng đến thế đâu.
Nhìn anh hạnh phúc bên người con gái khác. nhìn những yêu thương mà ngày xưa anh trao cho em bây giờ là danh cho người khác, trái tim như nghẹn lại, và nước  mắt ko thể ko rơi.
Em yêu anh biết bao, vì anh làm biết bao điều nhưng... anh đã chẳng trân trọng những tình cảm đó.
Em là 1 cô gái cô đơn giữa lòng thành phố này. em chỉ có anh vừa là bạn, vừa là người yêu và cũng vừa là người thân. em... ko còn ai nữa. nên em đã xem anh như là tất cả. em trân trọng, em nâng niu, nhưng... sao lại nỡ lừa dối em như vậy.
em đã cố gắng đứng lên để bước đi nhưng... mà sao khó khăn quá anh à.
Hai tháng qua, ngày cố gắng gượng mỉm cười để đến chỗ làm. đêm về mình em lặng lẽ về căn nhà trọ vắng tênh, lạnh lẽo. em... như kẻ vô hồn.
Anh đến cho em yêu thương rồi anh lại mang yêu thương đi mất. ko chỉ là những yêu thương mà cả trái tim, cả linh hồn của người con gái.
em... với nỗi nhớ thương cứ cào xé trái tim mình.
nhớ... nhớ anh đến nghẹn lòng
còn anh...anh đang vui vẻ tay trong tay cùng người con gái khác.
đôi khi em chẳng hiểu được, em đã làm sai điều gì mà anh nỡ bỏ em đi
anh đi chỉ một  lý do mà bao kẻ chia tay hay dùng nó để biện hộ: mình ko hợp.
là anh theo đuổi, là anh nói yêu em, là anh hứa chăm sóc em suốt cả cuộc đời và rồi cũng là anh nói... mình ko hợp.
thật mỉa mai quá phải ko anh.
giờ. em đang sống trong mỏi mòn cùng với ký ức về anh.
nhớ, thương, và đau nhiều lắm
anh ơi, biết bao giờ lòng em lại được bình yên
....

Em buông tay, anh nhé!!

Từ nay, em sẽ không ngốc nghếch nữa. Em sẽ là một cô gái vui vẻ, tự tin, xinh đẹp hơn, em xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn so với những gì nhận từ anh… anh ạ, em không muốn mình buồn như vậy nữa. 
Đã một năm rồi phải không anh, em không muốn đôi mắt mình đẫm lệ… Những lúc em tưởng rằng đã có thể quên anh thì anh lại xuất hiện. Em cảm giác mình giống như một con rối, không thể kiểm soát được cảm xúc của mình anh ạ. Anh dẫn em đi từng bước… từng bước một… nhưng sau tất cả, sau những nụ cười, em lại quay về với nỗi buồn chỉ mình em thôi.

Mọi người vẫn nói em có nụ cười thật đẹp, nhưng anh biết không, có một câu nói rằng: “Người buồn nhất là người có nụ cười đẹp nhất”. Em cũng không biết, liệu đó có phải là lý do…

Đã đến lúc em tạm biệt anh được rồi, anh nhỉ?
Em sẽ không trẻ con cố đòi bằng được thứ không thuộc về mình nữa. Em có cuộc sống riêng, có những cơ hội riêng, lựa chọn riêng của mình. Em xứng đáng với những nụ cười, nụ cười thực sự ấy anh ạ… và em cũng xứng đáng với những người có thể làm em cười tươi như vậy. Nụ cười vô lo vô nghĩ như trước khi gặp anh
Em sẽ không thức khuya hàng giờ ngốc nghếch để chờ đợi một tin nhắn nữa. Em bắt đầu đi ngủ sớm, nó tốt cho sức khỏe của em. Em cảm thấy tỉnh táo hơn vào buổi sáng, thay bằng những đôi mắt thâm quầng và những cơn đau đầu trước đó.
Em cũng giao lưu và biết được nhiều người bạn mới thật tốt anh ạ. Họ có thể ở bên em những lúc em buồn, an ủi em và làm đủ trò để em vui. Họ vui tính và chẳng làm em suy nghĩ nhiều nữa. Ở bên họ, em cảm thấy có thể quên đi mọi suy nghĩ linh tinh trong đầu. Họ luôn gọi điện cho em mỗi khi có cuộc vui, đèo em đi đến những vùng đất xa lạ tuyệt vời, bọn em cùng nhau khám phá và trải nghiệm cuộc sống ngoài kia… Tất cả những thứ em đã ao ước được làm cùng anh.
Em đi học trang điểm nữa. Em học để có thể tự kẻ cho mình một đôi mắt thật đâm và thật sắc. Đôi mắt có thể thu hút tất cả người đối diện, họ sẽ không thể cưỡng lại trước cái nhìn của em. Em nhất định phải thật xinh đẹp. Em sẽ là trung tâm của mọi đám đông, mọi bữa tiệc. Em xuất hiện như một nàng công chúa và là khát khao của bao chàng hoàng tử ngoài kia.
Em cũng chẳng ngần ngại học nấu ăn, nhưng không phải nấu những món thật ngon cho anh nữa, người em từng yêu ạ… Sẽ có một người xứng đáng hơn được em chăm sóc, chúng em sẽ cùng vào bếp và nấu lên những bữa cơm thơm phức. Chỉ cần thấy sự vụng về của anh ấy cũng đủ để em thấy hạnh phúc nhường nào phải không anh…
Anh thấy đấy, có lẽ không có anh, em sẽ tuyệt hơn nhiều lắm!
Shiny Moon

Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Tình ảo qua đi, nỗi đau thật còn mãi...

Giờ này, phố phường đã yên tĩnh lắm rồi, trên mạng cũng không còn ai online đêm nữa. Hôm nay tròn 6 tháng em và anh không còn liên lạc. 

Chính thức mà nói, em đã bị anh “đá” ở tuổi 19 ngọt ngào. Sáu tháng qua, tất cả chúng ta đã thay đổi thật nhiều, em cũng vậy cười nhiều hơn mỗi ngày nhưng sau nụ cười ấy, em không biết, trong tim mình liệu có là nước mắt? Đêm nay, em tĩnh giấc sau một ít phút chập chờn, sờ lấy điện thoại, đúng ngày này, giờ này nửa năm trước, anh nói lời chia tay.



Em buồn bã, “tình ảo” mà sao đau vậy? Anh không phải là người đàn ông đầu tiên em thích nhưng là người đầu tiên em yêu. Thực sự là một tình yêu. Cho đến bây giờ, em cũng không định nghĩa nổi: yêu là gì? Nhưng có thể nói rằng: anh là tình yêu đầu tiên của em, vì là tình đầu tiên nên đau lâu lắm. Quen nhau và yêu nhau trên mạng, có được gọi là một mối tình không?.


Em có quá ngu muội khi yêu một người qua mạng không? Có tin được anh không? Liệu anh có phải người xấu không? Tất cả những nghi ngờ ấy được em bỏ qua một bên. Khi anh hỏi em có tin anh không?, em đã vờ như là không tin anh, nhưng ai biết được, con số 99% đó còn lớn hơn 100%. Phải em tin anh hơn cả 100%, dù em và anh chưa từng gặp mặt


Chính thức mà nói, em đã bị anh “đá” ở tuổi 19 ngọt ngào

“Tình ảo” đấy, nhẹ nhàng anh nhỉ? Những ngày tháng ấy, hai ta như những người tri kỷ, hơn cả tình bạn, đó là tình thân, hình ảnh Khánh Ly ngồi trong lòng Trịnh làm em nhớ mãi, đó như một lời khẳng định anh dành cho em. Chúng ta yêu nhau khi trong mỗi người đều có một quá khứ. Không ai đánh cắp được quá khứ, vì vậy em đã yêu luôn cả quá khứ của anh, yêu cả người con gái ấy, nhưng cuối cùng, anh mang cả chị đi mất, còn mình em đứng lại nơi này.

Hà Nội đã qua hai mùa đấy, em muốn quên thật nhanh, nhưng những lời anh tâm sự còn đâu đó quanh đây khiến lòng em đau nhói. Thực tại phũ phàng quá, trái đất xoay, lòng người đổi thay. Anh khiến em yêu anh, yêu Hà Nội và yêu cả đất nước anh đang sống. Em háo hức mỗi khi ngồi trước màn hình máy tính, ấm áp khi nhận được offline mỗi sáng. Đó là những tình cảm rất thật, sâu thẳm trong tâm hồn em.


Những dự định đón anh trở về, như in sẳn trong đầu em mỗi ngày, những câu nói, những tâm sự, những niềm vui, những giận hờn nho nhỏ, những món quà xuyên biên giới, những lá thư, và cả những nhành lan, anh nhờ em gái tặng em trong ngày sinh nhật, đó chẳng thể phủ nhận được là chúng ta đã từng yêu nhau phải không anh?


Khi mình chưa bắt đầu, anh ngỏ lời được ôm em như một người bạn trong ngày em tốt nghiệp, anh ngỏ lời muốn em đón anh trong ngày anh trở lại quê hương, bởi anh ra đi để chạy trốn một tình yêu, bởi anh nói anh sẽ trở về khi có một ai đó sẳn sàng chờ đợi. Nhưng tất cả đã thay đổi, anh đã tìm thấy người đó.



“Tình ảo” đấy nhẹ nhàng anh nhỉ?

Em đến trước nhưng bị bỏ lại. Bởi chúng ta chưa khi nào gặp nhau nên anh thấy chênh vênh, anh lựa chọn người đó vì người đó là một khởi đầu tốt đẹp của anh. So với anh, em thật kém cỏi và không xứng đáng. So với người đó, em chẳng có gì ngoài tình cảm của mình, điều em tự hào nhất.. Khi anh bên người đó, em chỉ biết nhờ người đó yêu anh thật nhiều, thêm cả phần của em nữa.

Lời hứa đưa em đi lang thang đêm Hà Nội, đưa em đi chợ hoa vào một sáng tinh mơ, đưa em về làng tranh Đông Hồ, đưa em về nhà mẹ nuôi, nấu cho em món canh cá, hay ôm em vào lòng, hay hứa bên cạnh em, sẽ chẳng bao giờ là sự thật, nhưng em vẫn ngày đêm nhớ về nó. Ai bảo em luôn là người thiếu thốn tình cảm? Ai bảo anh dạy em nhiều thứ quá, từ hoàn thiện con người đến những vấn đề xã hội, ai bảo em yêu anh nhiều vậy nên giờ đây em vẫn mãi dằn vặt trong cơn mộng mị này?


Anh, hôm nay là tròn 6 tháng, em không cùng anh đi chung một con đường, em tưởng mình không bao giờ khóc vì anh nữa, nhưng em chẳng làm được như vậy, đúng vào giờ này, em lại tỉnh giấc và nước mắt em rơi, những giọt lệ 6 tháng nay âm ỉ trong em, hôm nay bắt đầu rơi vì em nhớ anh, nhớ một người đang hạnh phúc bên người khác, nhớ một người đã từng là người yêu ảo của em



Nhưng thôi, tất cả cho vào một chữ duyên, chữ nợ

Hà Nội chuyển mùa, em thèm lắm một bàn tay dắt em đi qua những đoạn khó khăn này, thèm lắm một bờ vai cho em dựa mỗi khi mỏi mệt. Hoa sữa cuối thu, những chùm hoa sữa cuối cùng càng làm em nhớ anh khôn xiết, nhớ ngày này năm trước chúng ta đang nói chuyện gì. Dù em biết, như thế này chẳng tốt chút nào, nhưng con tim em đã chế ngự lý trí.


Lời anh hứa, năm nay anh sẽ về, về tìm em. Nhưng giờ đây, em chẳng còn quyền hy vọng, sao em cứ chờ? Em đã trách thật nhiều bởi anh lạnh lùng và nhẫn tâm, bởi anh ra đi nhanh quá, nhưng sao qua cơn giận, em vẫn nhớ anh? Em sẽ sống thật tốt và trở về là một em của ngày nào, sống tốt hơn cả khi có anh. Và lòng em vẫn còn một khoảng trống… Em và anh, chưa lần nào gặp mặt. Em và anh, như hai con đường song song không bao giờ cắt. Em và anh, chưa cùng nhau thực hiện hết những lời hứa, nên em vẫn còn chờ đợi, sự chờ đợi mong manh. Nhưng thôi, tất cả cho vào một chữ duyên , một chữ nợ. Đừng băn khoăn anh nhé!


Ngày mai, em sẽ trở lại là em, xin cho em một lần yếu đuối gọi tên anh, tiếng anh thân thương yêu dấu.


Hạnh phúc và bình an anh nhé. Bởi anh biết, anh hạnh phúc , em cũng hạnh phúc mà…

Quán cũ - Nơi chúng ta đã từng bên nhau

Hãy cứ yêu thương theo cách mà bạn muốn, đừng sợ tổn thương vì chỉ khi tổn thương bạn mới nhận ra đâu là hạnh phúc thực sự.



Wind café, một tối thứ 7…
Tiếng chuông gió va vào nhau leng keng tạo thành một chuỗi âm thanh nghe vui tai, điều hòa mát lạnh, bản nhạc không lời “River Flow In You” vang lên đều đều trong không khí đông đặc của quán. Thiên An ngồi một góc, tay khuấy nhẹ lớp bọt sữa của ly matcha vừa được phục vụ mang lên, vừa nghĩ ngợi linh tinh. Chốc chốc cô lại ngó ra cửa như đang tìm kiếm ai đấy. Nếu thấy vị khách nào bước vào cô lại ngẩng đầu lên, sau đó một tia thất vọng sẽ hiện lên nơi đáy mắt. Những hành động ấy chẳng thể lọt khỏi mắt của Nguyên – chủ quán Wind. Anh tiến lại gần, mang theo đĩa bánh tiramisu vị trà xanh đặt xuống trước mặt cô, tiện tay kéo chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. Cô không buồn nhìn lên, vẫn nằm gục xuống bàn. Biết cô nàng khách hàng này đã lâu, Nguyên chẳng để ý đến sự hờ hững của cô, anh gõ nhịp nhịp tay xuống mặt bàn, buông ra một câu trúng tim đen cô nhóc:

- Lâu không thấy em đến quán, đang tìm ai à?

Cô nhóc thở dài thườn thượt, lại bắt đầu khuấy tung lớp bọt sữa. Nguyên lườm một cái, lém lỉnh nói tiếp:

- Nếu đang đợi ai thì ăn thêm bánh đi, đừng chỉ gọi đồ uống không. Và em có thể ngừng khuấy lớp bọt sữa, chúng không có tội tình gì đâu.

Đến giờ Thiên An mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nguyên, khẽ nói nhỏ:

- Anh, tình yêu thật ra là gì? Hình như em đã vô tình đánh mất thứ gì đấy!

Câu nói dường như hòa lẫn vào những thanh âm khác, lẫn trong tiếng ồn ào của xe cộ ngoài kia.



Wind café, những ngày cũ…

Thiên An đến Wind lần đầu tiên khi tấp vội vào quán để tránh mưa. Cơn mưa bất chợt không báo trước, mưa đông rét buốt, những hạt mưa lạnh như nước đá cứ thế đổ nhào xuống. Cô run cầm cập bước vào quán, ngược hẳn với cái giá buốt bên ngoài, Wind ấm áp hơn nhiều. Lâu dần cô hay đến đây mỗi ngày cuối tuần nên anh chủ quán quen mặt, thi thoảng vắng khách lại nói chuyện với cô vài ba câu. Cô biết anh chủ quán từng học ở Ý, về Việt Nam tự mở một quán café nhỏ để kinh doanh. Có lẽ vì thế mà Wind luôn mang một chút gì đó của Ý, những ngôi nhà mô hình nhiều màu sắc mô phỏng những ngôi nhà trên đảo Bruano ở miền Bắc nước Ý được đặt gần phía cửa sổ ngay chỗ treo mấy giỏ hoa khô và một loại hoa thật mà cô không biết tên. Ở một vài góc tường treo những bức ảnh khác nhau, bên dưới đều có ghi rõ ngày tháng: Nhà Vàng Ca' d'Oro, dinh thự đẹp nhất Venice được xây bằng đá hoa cương nhiều màu, cả cây cầu Rialto danh tiếng, nơi dừng chân của các cặp tình nhân…

Nét cổ kính, lãng mạn của Ý gần như được tái hiện lại trong không gian chật hẹp của quán. Quán nằm trong con ngõ nhỏ nên thường không đông khách lắm. Gọi một cốc matcha nóng, Thiên An lôi đống sách vở xếp đầy trên bàn, cắm ear-phone để repeat More than word của Extreme, cô bắt đầu làm bài. Một lúc lâu sau, chẳng biết là mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, Thiên An vươn vai cho đỡ mỏi thì thấy ở góc phía đối diện có một chàng trai đang hướng mắt về phía mình. Cô vội vàng cụp mắt xuống, đợi một lát lại hé mắt nhìn lên nhưng chàng trai ấy đã biến mất. Cô tự gõ vào đầu mình mấy cái, lấy tay gạt mớ tóc mai lòa xòa trước trán sang một bên, trong đầu nghĩ: “Không có gì, người ta nhìn cái khác, không phải nhìn mày đâu.” Những ngày sau đấy, chàng trai vẫn đến quán, vẫn ngồi chỗ cũ nhưng không nhìn cô nữa hoặc có nhìn mà cô không biết. Thế mà chính cô lại bị thu hút bởi cái vẻ ngoài của người ta. Chàng trai ấy thoải mái dựa vào ghế mềm, hai chân bắt chéo nhau, chiếc áo sơ-mi càng làm nổi bật phong thái lịch lãm, trẻ trung, trên tay cầm một quyển sách mà cô không biết là sách gì, mắt hướng ra ngoài cửa sổ - nơi đặt mấy chậu cây nhỏ. Thật khiến người khác có cảm giác an yên, tự tại! Nhiều ngày sau, cô vẫn đến Wind học bài, thi thoảng vẫn hé mắt nhìn người lạ ở góc đằng kia.

Có lẽ sẽ là những khoảng im lặng nhìn nhau như thế nếu không có một ngày, một ngày đặc biệt, Thiên An bất ngờ nhìn thấy một mảnh ticket màu tím nhạt vừa khéo kẹp trong góc giỏ hoa khô ở bàn cô vẫn hay ngồi. Một chút tò mò xen lẫn hiếu kì, cô rón rén mở ra xem sau một hồi đảo mắt khắp quán một lượt. Những con chữ nghiêng nghiêng, rắn rỏi cứ thế đập vào mắt: “Đừng lén lút nhìn anh như thế, Thiên An ;)” Cô giật mình, phản ứng đầu tiên là nhìn thẳng về phía góc bàn đối diện đằng kia, phía đó trống không. “Sao anh ấy biết tên mình”, cô vò vò đám tóc. Nghĩ một lúc cô lấy một mảnh ticket màu xanh, nắn nót ghi vào:

“Anh không nhìn em sao biết em nhìn anh :p

P/s: Anh biết tên em?”

Và câu chuyện về những mảnh ticket đi lạc bắt đầu từ ngày hôm ấy. Thi thoảng là vài lời hỏi thăm, động viên cô nhóc từ anh chàng người lạ. Đôi khi là một vài câu chuyện hài hước, không đầu không cuối tóm gọn trong vài dòng ngắn ngủi, những câu hỏi vu vơ của cô nhóc dành cho người lạ. Câu chuyện cứ tiếp diễn như thế và chẳng ai còn tò mò về người kia nữa, giữa họ dường như xuất hiện một thứ tình cảm êm đềm như nước, nhẹ nhàng như vạt nắng hiếm hoi của mùa đông. Đêm hôm đấy, Thiên An cẩn thận xếp lại những mảnh ticket nhiều màu vào một quyển sổ. Phía dưới cô nắn nót viết một câu: “ Nếu yêu, là phải yêu ngay từ lần gặp đầu tiên. Nếu qua nhiều thời gian rồi có tình cảm thì đấy gọi là siêu lòng. Khi mới gặp, hoàn toàn chưa biết gì về người kia mà đã cảm thấy người ấy gắn bó với mình thì đấy chính là nhân duyên mà không phải ai cũng có cơ hội tìm thấy.”

Về sau những bài kiểm tra cuối kì cứ dồn dập, liên tục nên cô không còn đến Wind thường xuyên nữa nhưng cô cũng không quên những mảnh ticket nhiều màu kia – những mảnh ticket kết nối cuộc sống của cô và người lạ. Rồi cô lại đến Wind khi những đợt gió đông rét buốt thi nhau gầm gừ dù cô đã cố kéo cao chiếc khăn quàng để tránh gió thì cái lạnh vẫn cứ thấm sâu. Cô nhớ Wind, thèm cả matcha nóng của quán. Quán đông, chỗ ngồi quen thuộc đã có người nên cô đành ngậm ngùi chọn một chỗ khác.

Matcha được mang lên, cô ủ bàn tay quanh chiếc cốc. Thiên An dõi mắt về phía góc đối diện như một thói quen nhưng cô không thấy người lạ mà thay vào đấy là một cô gái lạ hoắc với mái tóc màu hạt dẻ buông hờ hững trên vai. Một lúc sau thì người lạ đến, hai người nói chuyện nhưng cô ở bên này không nghe rõ. Thiên An cứ ngồi mãi trong góc tối cho đến khi hai người họ dời quán. Người lạ trước khi đi vẫn còn quay lại nhìn quanh quất, Thiên An cúi đầu giấu mặt sau chiếc khăn quàng. Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy người lạ và cô gái ấy, cảm giác khó chịu xen lẫn ghen tị cứ dày lên trong lòng cô. Cô bắt đầu nhìn lại những ngày qua, cô để người lạ lên vào tim nhanh quá, nhanh như đợt gió mùa Đông hanh lạnh đến thấu xương, dù có cố làm ấm thì nó vẫn thấm sâu vào da thịt, nhẹ thôi nhưng cũng đủ làm trái tim nhức buốt.

Người lạ sẽ không bao giờ biết được cô nhóc Thiên An luôn lo sợ bị tổn thương đã đóng cửa trái tim từ rất lâu rồi, cô nhóc ấy trẻ con, vô tư, luôn thèm có một bàn tay nắm lấy nhưng khi có rồi lại không đủ can đảm đón nhận. Cô sợ phải nhìn thấy những giọt nước mắt câm nín của mẹ khi bố bỏ nhà đi, cô sợ yêu thương khiến cô phải đau đớn. Tình yêu lúc ấy với cô giống như bong bóng xà phòng, chạm khẽ là vỡ tan. Người lạ giống như một thế giới khác, sinh động và nhiều màu sắc. Anh biết nhiều thứ, thường sẽ có câu trả lời thông minh cho những câu hỏi ngô nghê của Thiên An. Một sự trùng hợp như sợi dây liên kết hai người là cả Thiên An và người lạ đều thích nước Ý, ước mơ của Thiên An là được đến Ý một lần và người lạ có thể kể với cô mọi thứ về đất nước xinh đẹp hình chiếc ủng ấy. Về một Venice lãng.

Sưu tầm

Yêu xa...

Yêu một người ở xa, niềm yêu thì lớn đấy, nhưng con gái vốn yếu lòng, lại rất dễ mềm lòng bởi những lo lắng rất gần, dù nhỏ thôi, những lúc như thế, chỉ yêu thôi, dù lớn đến đâu, dù nhiều đến cỡ nào, liệu đủ???



Người ta cứ sợ, yêu xa dễ thay đổi, sợ xa mặt thì sẽ cách lòng, đúng đấy, bởi có ai mà không dễ mủi lòng, trước một yêu thương rất thật, rất gần. Nhất là khi ta đã có một niềm thân thương quá lớn, quá quen, như một thứ thiết yếu trong cuộc sống nghiễm nhiên là phải ở bên ta mỗi ngày, lại phải cách xa ta, lâu và xa đến thế. Những lúc như thế, tình yêu dù có lớn cỡ nào, cũng không hẳn sẽ trọn vẹn mãi đâu.

Yêu một người ở xa. Khi cần một bờ vai để tựa, người ấy sẽ không có ở bên. Khi cần một bàn tay để lau nước mắt cho , người ấy sẽ không về kịp với bạn...

Yêu một người ở xa. Mong chờ điện thoại của người ấy. Để rồi khi người ấy gọi cho bạn, bao nhiêu ngôn từ bạn muốn nói bay biến hết. Dù rằng thường ngày bạn là "chích chòe" - như bạn bè hay gọi. Chỉ biết là bạn đang nhớ người ấy thật nhiều, muốn nói mà không nói được.

Yêu một người ở xa. Nhìn một cái lá rơi, nghe một làn gió thoảng, cũng đủ để bạn tự hỏi nơi xa kia người ấy đang làm gì. "Tôi không chọn nắng cầu mưa/ Tương tư chẳng kể là trưa hay chiều".
Bạn không tự hỏi người ấy có nhớ bạn không, vì bạn biết người ấy đang tập trung cho công việc và ở nơi đó, không có chỗ cho sự nhớ nhung. Nhưng bạn cũng biết khi rời công việc ra, người ấy sẽ nhớ về bạn nhiều như bạn nhớ về người ấy.


Yêu một người ở xa. Bạn bè hỏi bạn tình cảm có chắc chắn không, xa nhau thế ấy rồi làm thế nào? Bạn cười, bảo rằng điện thoại và internet giờ tối tân lắm, có thể dễ dàng nói chuyện với nhau hằng ngày, hằng giờ. Nhưng bạn biết rằng không phải vậy. Khi yêu, ai cũng muốn hàng ngày gặp nhau, lúc nào cũng ở bên nhau. Đến khi thành thói quen, sự luôn luôn hiện diện ấy lại sẽ làm bào mòn cảm xúc. Lắm cặp đôi đã rời xa nhau cũng chỉ bởi cảm thấy quá nhàm chán đó thôi. Bạn tự nhủ rằng mình đã gặp may khi không cần đối mặt với thử thách của quen thuộc. Bạn "nghiên cứu" cách thức riêng nuôi dưỡng tình cảm của mình.

Yêu một người ở xa. Khi bạn cần một bờ vai để tựa, người ấy sẽ không có ở bên bạn. Khi bạn cần một bàn tay để lau nước mắt cho bạn, người ấy sẽ không về kịp với bạn... Nhưng ở cuối con đường nhỏ mang tên "Chờ đợi" - cũng là nơi bắt đầu con đường lớn mang tên "Hạnh phúc", người ấy đang đứng đấy, dang rộng vòng tay và mỉm cười chờ bạn đến. Bạn phải tự mình đi hết "Chờ đợi" để sánh bước cùng người ấy đi trên "Hạnh phúc". Một mình nhưng vững chãi, bạn bước về phía trước, luôn có người ấy đi cùng - không phải ở bên cạnh mà ở trong tim bạn.

Yêu thật sự, dù là cuộc tình thứ mấy, cũng thấy như tình đầu. Cảm giác mới mẻ qua từng ngày. Nó biến đổi con người bạn để bạn lớn hơn, tình tứ hơn, lãng mạn hơn. Nhưng cũng để hiểu và cảm nhận hết mọi đau khổ, hạnh phúc khi bạn biết nhìn lại mình; Biết bổ sung những gì mình còn thiếu và bắt đầu nghĩ về một nơi dừng chân êm ấm sau mỗi ngày làm việc - cho người ấy và cho bạn.

Yêu một người ở xa, một ngày của anh sẽ bắt đầu sớm hơn một chút. Chẳng biết từ bao giờ dậy nhắn offline cho em đã thành một thói quen thường ngày trước khi đi học. .

Yêu một người ở xa, anh luôn thành ca sĩ bất đắc dĩ hát qua điện thoại mỗi khi em buồn. Dù anh biết mình hát chẳng hay, nhưng không tình nguyện "khoe" giọng hát Chaien này ra thì biết làm sao để đuổi nỗi buồn không trú lại nơi cảm xúc của em đây?

Yêu một người ở xa, điện thoại, laptop luôn là vật bất ly thân của anh ở bất kỳ nơi đâu. Thế nên em cứ yên tâm nhé, anh sẽ không thoát khỏi vòng kiểm soát của em đâu.

Yêu một người ở xa, là anh đang góp phần tích cực "nuôi" các nhà phân phối Internet với điện thoại đấy. Dẫu hoá đơn hàng tháng luôn làm anh suýt…xỉu nhưng đâu có sá gì so với việc mỗi ngày anh được nghe giọng nói dịu dàng bên kia đầu dây: "Anh ơi".

Yêu một người ở xa, hàng đêm anh đều phải đi ngủ sớm hơn một chút, không còn được hay chơi game ban đêm nữa. Vì anh biết không như thế, sau bắt được cô bé cứng đầu là em chịu đi ngủ sớm đây.

Yêu một người ở xa, anh học cách đặt niềm tin vào người khác nhiều hơn. Nhiều khi anh cũng cảm thấy lo sợ rằng rồi một ngày nào dó giữa chúng ta sẽ chẳng còn lại gì. Nhưng rồi những bất an đó cũng qua đi. Tình yêu và lòng tin của chúng mình thừa sức để có thể vượt qua những cơn say nắng chớp nhoáng, em nhỉ!

Yêu một người ở xa, trong những cuộc vui bạn bè của tụi anh, ai cũng có đôi có cặp, chỉ riêng mình anh lẻ ra. Cũng hơi buồn một chút, nhưng chẳng sao em ạ. Em là bảo vật của riêng anh, nên anh sẽ chỉ giữ cho riêng mình thôi.


Yêu một người ở xa, bạn bè anh bảo anh thật ngốc khi lao theo một tình yêu mà chưa bao giờ gặp nhau . Em có thấy thế không?

Mà dẫu có cực ngốc như vậy, anh cũng không muốn buông tay em ra đâu. Tuy bây giờ mình xa nhau là thế, nhưng anh vẫn tin có một ngày chúng ta được ở bên nhau, hiện thực hoá những ước mơ thành sự thật.

Anh cũng muốn em thấy, thời gian cùng khoảng cách sẽ minh chứng tình yêu anh không phải là thứ tình cảm thoáng qua, bồng bột nhất thời. Dù giờ anh không thể sát cạnh nhưng yêu thương của anh luôn cận kề bên em, dõi theo và che chở.

Vì tình yêu xa xôi này,anh đã tự hứa với mình sẽ phải cố gắng gấp đôi, gấp ba bình thường, để khoảng cách giữa chúng ta thay vì hàng trăm km xa xôi sẽ chỉ còn là con số 0 tròn trĩnh. Và em cũng vậy, phải không?

Yêu một người ở xa …là bàn tay tìm cần bàn tay không thấy…

.....chỉ thay bằng những icon yêu thương…

Yêu một người ở xa…là thèm một nụ hôn đến phát cuồng bèn tìm cách chui qua đường dây điện thoại để đến bên nhau…

Yêu một người ở xa…là nhớ người ấy đến cồn cào ruột gan .

Nhưng không biết người ấy có nhớ đến mình không vì thời gian mình ngồi suy nghĩ vẩn vơ

thì nguời ta lại bận bịu công việc hoặc đi vs bạn bè….

Yêu một người ở xa…là những lúc pin điện thoại yếu…không nghe rõ đầu đuôi câu chuyện đâm ra giận hờn vu vơ hay những lúc bị mất sóng…ngồi ôm điện thoại vào lòng mà chờ thêm 1 cuộc gọi mới ….

Yêu xa là trông ngóng.

Yêu xa là nhớ đến mỏi mòn.

Yêu xa là những khoảnh khắc tủi thân và khi cần một bờ vai nhỏ bé để ôm vào lòng nhưng không thấy!

Yêu xa là những lúc thương nghẹn lòng mà không thể ở bên để sẻ chia chút hơi ấm, không dám nhắc đến những nhớ thương vì sợ thương nhớ trào thành nước mắt!

Yêu xa là xa những cái nắm tay, xa những vòng ôm, xa môi hôn và xa cái nồng nàn của mùi hương quen thuộc...

Yêu xa là đôi khi đi ngoài phố nhìn người ta đi bên nhau hạnh phúc, trao nhau những ánh nhìn ấm áp mà bỗng cảm thấy tủi thân, ghen tị, thèm một cái siết tay để tiếp thêm sự can đảm!

Yêu xa chỉ bằng những lời nói, chỉ bằng những cú điện thoại ngắn ngủi, chỉ bằng những bài hát cả hai cùng nghe, cùng một thời điểm, ở hai nơi!

Yêu xa, đi đâu cũng phải đi một mình, mòn mỏi mong chờ đến một ngày nào đó, được gặp nhau, dù chỉ là những giây phút ngắn ngủi!

Yêu xa, mỗi lần gặp lại có biết bao chuyện muốn kể, nhưng khi gặp thì chẳng nói được gì, chỉ nhìn nhau mỉm cười, như để bù đắp lại những tháng ngày cô đơn!

Yêu xa, mới nhận ra bản thân có khả năng chờ đợi, có bản lĩnh từ chối tất cả, chỉ dành lại tình cảm cho một người duy nhất quan trọng!

Yêu xa là những phút thật là vui khi nhìn thấy số điện thoại người kia đang gọi.

Yêu xa... là thương nhớ. Là mỏi mòn. Là cần một bờ vai nương tựa. Là cần một vòng tay ôm, xua đi tủi hờn. Là những giọt nước mắt, là nụ cười... Là tình yêu!

Dù gần hay xa tình yêu vẫn mãi mãi là tình yêu.


Nguồn: Wapchoi.Mobi

Mất anh... Điều duy nhất khiến em ngừng cười và rơi nước mắt.

EM...
Đã từ lâu lắm rồi, em không có niềm tin vào 1 thứ gọi là tình yêu.
Và rồi... anh đến... cuộc sống của em khác đi hoàn toàn...
Chưa bao giờ em biết cảm giác nhớ nhung hay chờ đợi 1 tin nhắn từ ai...
Nhưng dường như đó đã trở thành thói quen khi em được nhận sự yêu thương từ anh
Anh không giống bất kì 1 người con trai nào em đã từng gặp
Thật bình yên và hạnh phúc khi em có anh
Và em như tin rằng anh là định mệnh, là người sẽ mãi luôn ở bên em, không bao giờ lìa xa
Tin vào sự vĩnh hằng bởi em trân trọng lời hứa đó...




THẾ NHƯNG...
Yêu rất nhiều nhưng em chỉ nhận được 1 sự thật phũ phàng, 1 sự thật khiến em không thể tin : LỪA DỐI...
Anh thay đổi vì 1 người con gái khác
Lời hứa hôm nào đã đi vào quên lãng
9 tháng yêu nhau...
9 tháng ấy đối với anh chắc chẳng là gì
Anh nói anh đã từng trải qua những cuộc tình dang dở, từng bị người ta bỏ rơi
Vậy nên em rất muốn bù đắp cho anh
Trao trọn trái tim cho anh
Nhưng cuối cùng...người anh chọn lại là người trước đây từng bỏ rơi anh
Hẫng...
Con tim em như rạn từng vết nứt
Nó cứ thế nhói, làm em không thể ngừng khóc...
Nhưng biết làm sao bây giờ? Khóc cũng có ích gì đâu...em mất anh thật rồi...
Đau...đau lắm đấy anh ạ...
Giá như trước đây em yêu anh ít đi 1 tẹo thì có lẽ bây giờ em sẽ không đau như thế này
Anh là người mang lại niềm tin cho em nhưng rồi chính anh đã cướp nó đi khỏi trái tim em

CHIA TAY ANH...
Tại sao anh lại đến?
Tại sao lại yêu em?
Tại sao lại khiến em yêu anh?
Tại sao lại cứ làm em hi vọng vào cái tình yêu không có tương lai ấy?
Tại sao?????????????????????????????????

CÓ NHỮNG KHI...
Em ngồi 1 mình, nhớ lại kí ức khi xưa, và thấy nhớ anh vô cùng...
"Trời mưa, anh đi học có mang ô hay áo mưa không?
Nhỡ anh bị ướt, ốm thì phải làm sao? Anh lười uống thuốc lắm "
"Trời lạnh, anh mặc có đủ ấm không? Người anh yếu, dễ ngã bệnh lắm "
.......
Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu em
Muốn nhắn tin hỏi thăm anh nhưng lại nghĩ là không nên
Vì giờ anh đâu còn là của em.
Thỉnh thoảng cứ hay lo nghĩ rằng :
"Không có em bên cạnh chăm sóc, anh có ổn không?"
Em lo xa quá phải không anh?
Giờ em đâu còn tư cách xen vào cuộc sống của anh
Vì bên cạnh anh đã có người khác quan tâm anh rồi.

ĐÃ CÓ LÚC...
Muốn níu kéo...
Muốn giữ anh lại bên mình...
Vì em sợ...
Sợ nỗi cô đơn,
Sợ cảm giác trống vắng,
Sợ những khi không có anh bên cạnh,
Và...........
Em sợ anh lại bị người ta làm tổn thương lần nữa...
Nhưng em tôn trọng sự lựa chọn của anh và sẽ cố gượng cười để sống tiếp

SỐNG TỐT ANH NHÉ !

Kết thúc - Em sẽ là người buông.

Thật khó để quên một người nào đó mà ta đã yêu bằng cả trái tim mình. 
Nhưng khó không có nghĩa là không thể.

Ngày qua em cứ mong chờ một hình bóng tưởng chừg đã xa mãi. 
Chỉ mong được một lần sẽ thấy anh.

Nhưng....
Khi thấy rồi thì chỉ mong chờ đừng bao giờ gặp nữa.

Đèn mờ trong quán cafe k thể nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng nụ cười ấy thì sao em lại thấy rõ quá
Anh đang đi cùng người anh đang yêu.
Có lẽ là vậy. 

Em cảm thấy ghen tị với cô ấy rồi anh ạh.
Em cũng từng hạnh phúc như cô ấy đấy, nhưng giờ hết rồi.
Có lẽ bây giờ tất cả tình cảm của anh là giành cho cô ấy thôi anh nhỉ, nó là vẹn nguyên pải k anh?

Giá như anh đừng quay đầu lại nhìn em
Giá như anh cứ bước đi để em nhìn theo anh là được rồi.
Sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt đó. 
Sao anh lại bỏ đi để cô ấy lại khi nhìn thấy em.




Anh biết không? Mắt em đã cay xè khi nhìn thấy anh đấy.
Nhưng chính em không cho phép điều đó xảy ra, em cười nói như chẳng hề có gì xảy ra.
Anh có biết tim em đau nhói như muôn vàn vết dao đâm không anh?
Em phải làm sao đây anh? Trái tim này không thể xóa đi hình bóng anh. 
Em vô dụng quá rồi. 

Nhưng thôi.
Em không muốn mong chờ hay níu kéo hình bóng anh nữa.
Cỏ lẽ đã là quá nhiều vết thương cho cả hai chúng ta rồi.
Giờ em cũng đã hiểu cảm giác mà anh từng chịu đựng khi em bên cạnh người khác rồi.
Em biết. 
Cô ấy sẽ mang lại hp cho anh nhìêu hơn em. 
Em bít anh sẽ vui hơn khi bên cạnh cô ấy.
Em biết tình yêu của cô ấy sẽ làm anh cảm thấy ấm lòng hơn em, vì em không thể như cô ấy, em chỉ có thể giành cho anh những hạnh phúc yên bình, không ồn ào mà thôi.



Em buông rồi, một mình em buông trong ảo giác.
Buông cả trái tim này.
Hình bóng anh em xin chôn vui nơi đáy lòng. 
Thời gian sẽ là hạt bụi phủ mờ tất cả!

Lần cuối thôi "em yêu anh rất nhìêu, em nhớ anh"
Đi đi! Đi xa đi anh nhé!
Anh hạnh phúc nhé!


Sưu tầm - 9xPro

Hãy yêu đi khi còn có thể.

Cuộc sống này đôi lúc không phải lúc nào cũng được như ý muốn. Nhưng yêu và được yêu là loại hạnh phúc và may mắn nhất mà con người có được trong cuộc đời này...

 

Thử tưởng tưởng nhé, nếu sống một cuộc sống rất nhiều tiền bạc, quyền lực nhưng chưa từng biết yêu ai thật lòng bằng cả trái tim chân thành hoặc được ai đó yêu thương thật lòng không toan tính.

Thì sẽ rất cô độc và nhạt nhẽo đúng không? Tình yêu không có đúng sai chỉ cần trái tim rung động là đủ.

Dù đắng cay, dù xót xa, dù căm hận,...nhưng cũng không uổng phí một kiếp người, sống không vô nghĩa.





Hãy yêu đi khi còn có thể, khóc một lần rồi hãy cười tươi lên nhé.

Dẫu không thể đến được với nhau. Dù cho ở bên nhau không thể vui vẻ,hạnh phúc như lúc mới yêu.

Thì xin hãy luôn dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp nhất, niềm tin và hi vọng, sự cảm thông, sự tha thứ ...

Để dù sau này thời gian có trôi xa, tình đã xa và người cũng đã xa. Thì hình ảnh người ấy vẫn luôn mãi đẹp vẹn nguyên trong trái tim mình kể cả trong mơ hay mỗi khi nhớ lại vẫn có thể nở nụ cười ngọt ngào.

Vì đã từng có một người yêu ta nhiều đến như thế, đã từng mong ta sống thật vui vẻ, hạnh phúc đến nhường nào.

Và ta cũng không hề cảm thấy hối tiếc vì đã yêu hết lòng, yêu như chưa từng được yêu...

Đừng khiến trái tim cả hai phải đớn đau. Nhớ đến nhau chỉ thấy căm hận đến tận xương tủy, hối tiếc đến mức oán trách mình ngu ngốc, rất muốn đối phương chết ngay đi lập tức...

Tình yêu ấy sẽ không còn là tình yêu nữa mà sẽ biến thành tình chết.




Trích bài Mộng uyên ương hồ điệp

Chuyện hôm qua như nước chảy về đông.

Mãi xa ta không sao giữ được.

Hôm nay lại có những chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta.

Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh. Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.

Gió sớm mai thổi đi bốn phương.

Xưa nay chỉ thấy người nay cười, có ai nghe thấy người xưa khóc đâu.

Hai chữ "Ái tình" thật đắng cay. Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô.

Chỉ có thể biết nhiều hay ít, khó có thể biết cho đủ.

Giống như đôi uyên ương bươm bướm.

Trong những năm tháng khó khăn này.

Ai có thể thoát khỏi nỗi sầu nhân thế.

Trong thế giới phù hoa đó.

Sống trên đời đã làm những chuyện điên rồ.

Sao còn muốn lên tận trời xanh.

Chi bằng ngủ yên trong sự dịu êm.

P/s: Ai đã từng xem phim Uyên ương hồ điệp, Hoa thiên cốt, Sự tích đào hoa nguyên, Liêu trai chí dị ...chưa.

Hay lắm đó, tình yêu như thế mới thật sự đẹp như cổ tích, khiến người ta ngưỡng mộ và khao khát vươn tới ...